Chợt nghĩ nếu mà chọn mỗi một địa điểm tượng trưng cho mỗi giai đoạn trong cuộc đời thì có lẽ Đà Lạt bình yên sẽ là điểm dừng cho những năm tháng cuối đời, Hà Giang hùng vĩ đầy thách thức giống như khát vọng tuổi trẻ, ngông cuồng và không có điểm dừng :)) Bài viết này mình chia sẻ 1 chút kinh nghiệm du lịch Hà Giang tự túc, cũng là để nhớ lại 1 thời tuổi trẻ 🙂
Nghĩ linh tinh thế thôi, chứ tại các bạn trẻ ai cũng bảo “Tuổi trẻ phải 1 lần đến Hà Giang” nên nghĩ đến Hà Giang là nghĩ đến tuổi trẻ, tuổi thanh xuân. Là nơi đỉnh đầu của tổ quốc, vẻ đẹp nơi đây được cho là khác bọt so với các tỉnh miền núi khác.
Mã Pì Lèng nằm trong danh sách tứ đại đỉnh đèo, những khung hình bao la, hun hút tầm mắt, vẻ đẹp của những núi đồi trùng trùng điệp điệp thực sự đã khiến mình bị ngợp. Cảm thấy con người nhỏ bé quá nhưng thật khoa trương còn mẹ thiên nhiên thật vĩ đại nhưng lại luôn điềm tĩnh ẩn mình.
View từ đỉnh đèo Mã Pì Lèng
1. Phương tiện đi lại từ Hà Nội
Từ bến xe Mỹ Đình có một số nhà xe lên Bắc Giang, mình chọn đi xe cầu Mè: khởi hành lúc 7h sáng và đến thành phố Hà Giang lúc 14h30, giá vé ~ 250k.
Tại TP. Hà Giang đã thuê xe máy và chạy tiếp lên đến các huyện Quản Bạ, Yên Minh, Đồng Văn và Mèo Vạc.
Cung đường đi lại ở Hà Giang khá đơn giản, chỉ có 2 trục đường chính. Đi phượt xe máy rất phê vì cảnh đẹp hai bên đường. Cung xa nhất từ Quản Bạ lên Đồng Văn ~ 75km, đi xe máy mất khoảng 2.5h, qua nhiều đoạn đổ đèo khá dốc và hoang vắng, không có nhà cửa.
Bản đồ Hà Giang
2. Cung đường và các điểm đến chính du lịch Hà Giang tự túc.
Mình đi theo cung đường Quản Bạ – Yên Minh – Mèo Vạc – Đồng Văn – Yên Minh – Quản Bạ.
Với cung này, thì mình gần như đã đi một vòng trục đường lớn, đi và về khác nhau.
– Tại Quản Bạ:
Trên đường đi sẽ đi qua cổng trời Quản Bạ (sẽ được ngắm biển mây trong ngày trời nắng), núi Đôi.
Trên cung đường này, mình nghỉ trọ tại homestay Lý Quốc Thắng – homestay của người dân tộc Dao địa phương. Cả làng người Dao giờ đã làm du lịch, họ dựng nhà sàn, trang trí xung quanh để làm homestay cho khách nước ngoài cũng như khách Việt Nam. Dịch vụ tương xứng với giá tiền (220k/người/đêm bao gồm cả ăn tối và ăn sáng). Bạn có thể gọi điện đặt phòng hoặc liên hệ theo địa chỉ sau nhé: https://myhagiang.vn/vi/homestaylyquocthang
Cổng trời Quản Bạ
Căn phòng nhỏ xinh, nằm bên bờ suối, ngăn cách với phòng khách qua tấm gỗ vách ngăn và che rèm. Phòng tắm chung, khá sạch sẽ…mọi thứ đáp ứng ở nhu cầu tối thiểu. Điều đặc biệt nhất ở đây chính là cung cách phục vụ, chú Thắng và người nhà rất thân thiện, cô chủ nhà nấu ăn cực ngon. Bọn mình được ngồi cùng mâm cơm với chủ nhà, uống rượu nhà tự nấu, ăn những món ăn tự trồng, tự nuôi…cảm giác sạch sẽ, healthy và đầm ấm. Du lịch Hà Giang tự túc có cái hay là như thế thôi, không gò bó thời gian và lịch trình 🙂
– Đến Yên Minh:
Mình nghe nhiều về rừng thông ở Yên Minh, nhưng hôm mình đi có giải đua xe leo đồi nên mình chỉ đi xem đua xe mà không thăm rừng thông =))
– Đến Mèo Vạc:
Mình đi hơi ngược đường, cung đường này khá vắng vẻ và xấu, nhiều ổ gà và cảnh thì cũng same same so với các cung đường khác, không có gì nổi bật hơn.
Đến Mèo Vạc để đi chợ tình Khau Vai (từ Mèo Vạc đi khoảng 40 km nữa). Chợ này đã có được khoảng 100 năm rồi, tổ chức vào ngày 27/3 âm lịch hàng năm; là dịp để mọi người có thể gặp lại người yêu cũ, được trò chuyện, hàn huyên và tâm sự. Dù không đến được với nhau, nhưng vẫn gặp nhau, tôn trọng nhau như những người bạn bình thường. Hiện tại sau nhiều năm dược nhà nước quan tâm và biến thành điểm du lịch thì chợ dần mất đi tính đặc sắc, độc đáo ngày xưa. Các quán ăn, quán bán hàng đồ lưu niệm mọc lên tràn lan và mời mọc khách hàng. Mình đến Mèo Vạc và được nghe người địa phương nơi đây kể lại, chứ thật ra cũng chưa đi :-D. Cung đường xấu đi mất nhiều thời gian hơn dự kiến, nên 2 vợ chồng quyết định không đi chợ Tình nữa mà đi Mã Pì Lèng và về Đồng Văn luôn.
– Mã Pì Lèng
Con đèo nối liền Đồng Văn và Mã Pì Lèng: Dài khoảng 20km, 2 bên đường với một bên là đá dựng đứng và 1 bên là vực sâu thăm thẳm, mở ra khung cảnh đồi núi trùng trùng điệp điệp sâu ngút ngàn. Trên đường đi có quán cafe được coi là điểm ngắm đèo đẹp nhất, cao nhất, ngắm trọn dòng sông Nho Quế quanh co uốn lượn qua chân núi. 2 vợ chồng đi không lên kế hoạch trước, nên là bị miss nhiều điểm hay ho.
Cung đường đồi nếu đi lạc hoặc đi nhầm đường để quay lại mất rất nhiều thời gian, mà ở núi trời tối rất nhanh nên 2 đứa không dám liều. Rất muốn được chèo thuyền trên sông Nho Quế 1 lần, hay check-in tại điểm ngắm sông đẹp nhất với tảng đá nhô ra (nghe đồn không phải nằm trên đèo, mà nằm ở cung đường khác cách xa và rất khó đi). Vẫn để lại Hà Giang nhiều điều chưa khám phá hết.
– Đến Đồng Văn:
+ Thăm cột cờ Lũng Cú (hơi thất vọng vì không có gì, view xấu và thấp lè tè lại còn chen chúc mệt mỏi. Từ Đồng Văn lên cột cờ Lũng Cú mất khoảng hơn 20km, cột cờ thì không có gì nổi bật nhưng cung đường đi lên thì có 1 số cảnh đẹp và hang động kỳ bí.
+ Thăm phố cổ và chợ đêm Đồng Văn: Khu phố cổ khá nhỏ, đi bộ khoảng 15” là hết à. Nhiều nhà sàn, quán ăn, quán bán đồ lưu niệm – chủ yếu là túi xách thổ cẩm made in china.
+ Thưởng thức món lẩu gà đen: Món ăn nổi tiếng tại Đồng Văn, sau phá lấu (mình không dám ăn =)) Lẩu khá ngon và đầy đặn, nằm ngay trong khu phố cổ nhưng chi phí khá hợp lý ( 300k/nồi).
+ Thăm nhà của Pao: Điểm này 2 đứa bị miss, vì không có đủ thời gian để đi.
Cung đường chiều về từ Đồng Văn về TP Hà Giang khá challenged. 2 đứa gặp mưa và phải trú tại 1 quán cafe ven đừơng khá hay ho. Anh chủ người dân tộc nấu ăn khá ngon, anh kết nối với nhiều người dẫn tour nên có nhiều khách nước ngoài đến quán của anh. Khi trời đổ cơm mưa kéo theo những đám mây cũng ào ạt đổ xuống quán nhỏ của anh, mọi thứ trở nên mịt mù, con đường không còn nhìn thấy lối đi. 2 đứa có chút lo lắng, vì trời đang tối dần, đường trơn vì mưa. Tạnh mưa 2 đứa ra đùa nghịch với mây rồi nhanh chóng lên đường.
Trải nghiệm đáng nhớ nhất trong chuyến đi lần này đó là phượt đèo trong đêm và mưa. 1 mình 1 cung đường vắng tanh, chỉ thấy núi đồi không thấy nhà cửa và hơi người, nói xấu chứ nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng chẳng ai hay. Đường tối mịt mờ, cái xe bật đèn hết công xuất, giày ướt hết, chỉ cố che chắn tốt nhất cho cái máy ảnh và balo. Bắt đầu lạnh dần và mắt kính không nhìn rõ vì mưa, đi với tốc độ 20km/h vì những đoạn đổ đèo quanh co. Đến 1 số chỗ, 2 đứa xuống dắt xe đi bộ thì đoạn cua quá dốc và thót tim. Anh chồng nhanh trí, gặp thấy ai đi cùng đường là bám càng ngay và đi sau, không phải tự dò dẫm và bớt cô đơn. Gặp mấy người họ cứ thấy bám theo họ nên họ đề phòng, còn hỏi 2 đứa là ai =)) Đi ròng rã khoảng 4h đồng hồ với chỉ toàn núi và núi, trong đêm tối mịt mùng, mưa ướt lép nhép và không khí se lạnh, cảm thấy có một chút liều. Nhưng may mắn có bạn ck ngồi trước, vững tay lái, thỉnh thoảng đưa tay quẹt nước mưa bám vào kính, nắm tay mình thật chặt mỗi khi mình buồn ngủ.
Thực sự là du lịch Hà Giang tự túc đẹp quanh năm, tháng 1 là mùa hoa mận hoa đào, tháng 3 là mùa hoa gạo, tháng 10 là mùa tam giác mạch. Hẹn gặp lại!
Tham khảo thêm các chuyến đi trong nước và nước ngoài của mình tại đây nhé: