Phải viết bài này đầu tiên vì đây là những kỉ niệm đáng nhớ nhất trong chuyến đi 12 ngày du lịch Châu Âu tự túc đến Pháp, Đức, Séc vừa rồi. Mình thấy dùng từ “Sương máu” nghe hơi to tát nhưng mà thực sự đó là những phút giây mình căng não nhất. Cứ nhìn cái hình đôi chân bị nổi gò và tím tái mấy chỗ thì biết, haha 🙂
Đi về thì các chị sờ tay, nhìn chân thấy tay teo, chân tóp, cả người ngợm trông gầy đi…không biết nên vui hay nên buồn 😀
1. Xin kể câu chuyện đầu tiên ở Séc
Chuyện ở homestay của người Việt
Đến Séc không có bạn bè gì cả, không có ai dẫn đi chơi nên mình đã booking 2 tour ở Praha, giống kiểu Hanoi Kids của mình, bạn trả tiền tùy tâm. Tuy nhiên, ngày đầu tiên đến nơi đã phải hủy vì câu chuyện chỗ ở oái ăm. Mình đã đặt phòng của 1 chú người Việt (xin phép được giấu tên) – phòng đơn – 30 EUR/đêm.
Gần đến ngày thì chú nhắn mình phải đi khoảng 200 m nữa để nhận chìa khóa ở 1 quán mini market (paintful lần 1 vì chú có biết là cháu có 1 vali to chả bá, xách vài mét đã thấy cực, mà đường xá châu Âu nào đâu có bằng phẳng). Vẫn ok vì trót đặt rồi.
Nhận chìa khóa xong hăm hở đi nhận phòng, cảm giác sắp được ngả lưng trên chiếc đệm êm ái sau 1 đêm không ngủ vì đợi tàu từ 1h-4h45 sáng thật phê. Loanh quanh 1 lúc tìm được đúng số nhà, mở cửa chính…ôi 1 màn đêm bao trùm, những hành lang dài hẹp và ngoắt ngoéo như mê cung, tìm mãi không thấy số nhà 10 của chú. May quá có bạn vào hỏi ra mới biết đây là tầng G, tầng 1 ở trên.
Lên tầng 1, đi 1 dọc hành lang tối tăm, phải đến cuối hành lang thì điện tự động mới sáng lên, xung quanh các nhà khác đóng cửa 100%, hoàn toàn im lặng (paintful lần 2 vì sợ hãi bắt đầu). Mở cửa, lại cảm giác như vào 1 mê cung khác, nhà có 9 phòng tất cả, mở cửa này lại thấy cửa khác hiện ra. Mình ở phòng 1, một lần nữa lại tĩnh lặng, không biết có ai ở đây không.
Mình không an tâm, phải nhắn tin và ra chỗ nhận chìa khoá để hỏi về việc khu này an toàn không, có ai ở cùng nhà với mình không, có con gái không, nếu có chuyện gì không an tâm kêu ai,…..Nỗi lo đó chiếm trọn cả buổi chiều, du lịch châu Âu tự túc 1 mình có lẽ sắp trở thành cơn ác mông, mình không thể ngả lưng nổi, đã lên booking.com để tìm phòng khác. May mắn ra chỗ nhận chìa khoá gặp ngay 1 đôi trai gái người Tây ở cùng, thở phào và chấp nhận.
– Đêm thứ nhất, ngủ ngon vì mệt, đặt lưng là phê.
– Đêm thứ hai, lo lắng và mất ngủ hoàn toàn vì những thứ oái ăm như sau:
- Buồn tè và cần đi đánh răng, chuẩn bị mở cửa phòng thì nghe thấy tiếng…của đôi nào đó, rất rõ, toàn tiếng con trai. Mình hơi lo sợ vì biết đâu người ta đang lên cơn, gặp mình là con gái có khi không làm chủ được (suy nghĩ hơi quá nhưng an toàn là trên hết lol :))
- Mình lặng lẽ đóng và khoá cửa phòng thật chặt, tè trong 2 bịch ni-lông và đánh răng không cần nước, không tắm, tự lên giường nằm nghe ngóng và lo.
- Vừa chợp mắt được 1 chút thì khoảng 1h sáng có người về. Do muốn tận dụng diện tích triệt để nên 1 căn nhỏ họ chia thành 9 phòng, lối đi ra đến cửa sổ chỉ vừa bằng 1 gang tay, các phòng ngăn cách nhau bằng thạch cao nên âm thanh truyền rất rõ. Mình nằm nghe rõ từng tiếng bước chân của ngừoi phòng kế bên, họ ra vào nhiều và đóng cửa liên tục. Do 2 phòng gần nhau nên đôi lúc mình cảm giác họ đang đóng mở cửa phòng mình, vì âm thanh phát ra to rõ quá…mình vô cùng hoảng hốt. Nằm chờ và mất ngủ.
Bài học cho bản thân khi đi du lịch châu Âu tự túc:
Nếu đi 1 mình, hãy ở khách sạn, homestay có lễ tân; cần gì bạn sẽ gọi hoặc ít nhất để bạn có cảm giác có 1 người có thể tin tưởng ở chung nhà với bạn. Ở theo kiểu mình, nhà rộng, hành lang tối vắng, không biết mình đang ở cùng nhà với những ai…cảm giác không lường trước được những thứ đang ở rất gần mình, rất lo lắng. Ngay cả đến ông chủ nhà khi mình trả phòng cũng phải thốt lên là mình bạo thật (thật lòng là mình không muốn như thế, cảm giác trả phòng, bước ra ngoài đường tràn ngập ánh sáng thật là hân hoan 😀 )
2. Câu chuyện đi tàu ở Đức
Đức là nước mình có cảm giác an toàn nhất trong 3 nước. Đặc biệt, giờ giấc của người Đức thì siêu đúng giờ. Mình đã đi 4 chuyến tàu của Đức thì giờ đi và giờ đến đều chuẩn chỉnh như trên vé.
Chờ tàu du lịch châu âu:
Để sang Séc mình đi chuyến tàu lúc 4h45 sáng, và ra ga từ 1h do đây là chuyến metro cuối cùng của ngày. Ngồi vật vờ ở ga, xung quanh trống vắng, hun hút, chỉ có tiếng gió và mưa lạnh, mình hơn run rẩy. Ngồi 1 lúc có 1 thằng da đen đến hỏi mình. Nó hỏi tiếng Đức, mình bảo tao không hiểu bằng tiếng anh “I dont understand”. Nó nhanh trí chuyển sang hỏi bằng tiếng Anh mình luôn “Can you speak English?”. Mình nghĩ nhanh trong đầu, giờ này có 1 thằng quanh quẩn ở đây, không mang theo hành lý gì, trông lại hơn nhuộm nhoạm, mình nhanh trí coi như tao cũng không biết Tiếng Anh, tao không hiểu mày nói gì. Nó hỏi mình nhiều lần sau đó, mình đều đáp “Sorry, I dont know”. Haha, sau 1 hồi gạ gẫm thì nó đã đi trong sự buồn bực, chán nản. Mình đoán nó sẽ xin tiền mình. Thoát nạn lần 1, mình nhanh chóng di chuyển ra khu vực cửa vào, làm bạn với mấy anh đang sửa nhà ga, vật vờ và buồn ngủ…
Lên tàu sang séc:
Quá buồn ngủ sau gần 4h chờ đợi, mình ngủ say sưa. Bất chợt tỉnh dậy, trên khoang mình ngồi không 1 bóng người…lo lắng lần 2. Đi 1 mình nhưng mà cảm giác ở 1 mình trong 1 căn nhà hay 1 khoang tàu, 1 khoang metro, 1 con đường thực sự không vui chút nào. Mình tự dặn mình, người Đức rất đúng giờ, họ bảo 7h15 đến nơi là 7h15 sẽ đến nơi, giờ mới có 6h15 thôi. Mình cẩn thận search lại map thì đúng là chưa đến nơi thật, nhưng mình không dám ngủ tiếp vì chỉ có 1 mình trong khoang, và trời thì vẫn đang tối đêm như mực (mùa này mặt trời lên lúc 8h sáng).
Bài học cho lần sau:
Hãy tránh những chuyến tàu đêm hoặc rạng sáng nhất có thể. Có thể tiết kiệm được 1 khoản kha khá nhưng bạn sẽ trả bằng thời gian chờ đợi vật vờ ở ga tàu hay là cảm giác một mình 1 khoang như mình. 1 đêm gần như thức trắng.
3. Câu chuyện đi bus ở Pháp
Chuyến đi tới Pháp là chuyến đi đầu tiên, may có bạn đi cùng chứ nếu nó đàn áp tinh thần mình bằng mấy chuyện oái ăm như ở Séc hay Đức thì mình sẽ exhausted cả hành trình mất. 2 đứa con gái xinh xắn, nhỏ nhắn, dễ thương lên 1 chuyến bus lúc hơn 10h đêm đi từ sông Sein về quận 13. 2 bạn charter nguyên cả con xe to đùng, thêm cả ông lái xe già và đeo cà vạt nữa là 3 người 1 chuyến đi. Đến bến tiếp theo, có mấy người khác cùng lên và 1 thanh niên trẻ da trắng, trông khá lịch sự và hiền lành. Anh đi thẳng xuống chỗ 2 đứa, nói 1 tràng dài bằng tiếng Pháp, đại loại: tao đang đói, cho t xin 5 EUR. Bạn mình bảo, tao cho m 50 cents thôi, nó nhận 50 cents. Một lúc sau bạn mình hỏi thêm mày đói à, thì ông lái xe bus quay xuống ra hiệu không được nói chuyện với nó. Hình như nó đang say rươụ.
Xe bus cứ chạy, trên xe có nhiều người và nó thì cứ nhìn chằm chằm 2 đứa mình với ánh mắt thật không dễ thương gì. 2 đứa lo sợ, có khi nào tý nữa mình xuống nó sẽ đi theo mình, rồi làm gì sau đó…..Đến các bến tiếp theo, nó vẫn chưa xuống và vẫn nhìn 2 đứa mình…lol…mình bảo là hay là gọi 1 bạn nam khác ra đón thì may quá đến bến sau nó xuống…chỉ biết thở phào và mỉm cười.
Bài học cho bản thân:
Cố gắng không ra đường sau 10h đêm ở Pháp, tuyệt đối không đi 1 mình ở nơi vắng vẻ. Những vụ xin xỏ, cướp giật ở Pháp diễn ra thật công khai, ngay cả những chỗ đông người…thật là gian nan quá :(((
Tham khảo kinh nghiệm đi lại bằng phương tiện công cộng ở Paris tại đây
Đấy, 3 vụ mình nhớ nhất và bỏ túi nhiều kinh nghiệm, đặc biệt khi đi du lịch châu Âu tự túc 1 mình. Nói chung là trong bất cứ trường hợp nào cũng phải quan sát thật kỹ, bình tĩnh, đôi khi giả ngu không hiểu như mình. Mình luôn đem theo 1 cái kéo bên mình, và nếu có thêm bình xịt cay thì càng tốt. Người Pháp hay Đức hay Séc thì đều rất dễ thương và helpful nhưng không tránh khỏi những thành phần vì nghèo túng quá mà làm càn. Đi Châu Âu không lo chuyện đường xá, đi lại, mua sắm, ăn uống….chỉ lo sợ khâu an toàn như thế thôi – mà mình nghĩ cái này có thể xảy ra ở bất kỳ đâu, vậy nên:
Birds are flying over Europe skies,
Tell me please why can’t I?
Ngoài ra, mình có nhiều bài viết về du lịch Thổ Nhĩ Kỳ – nơi mình có cơ hội được đặt chân đến nhiều lần. Quốc gia Hồi giáo này đem đến cho mình nhiều bất ngờ và yêu mến thực sự.
DU LỊCH THỔ NHĨ KỲ TỰ TÚC KINH NGHIỆM A→ Z